Phan Xuân Thiện

QUY CỐ HƯƠNG






Lúa vàng mấy độ
Thu hát trên đồi
Người thân khuất núi
Có người đơn côi
Tiếng cu gù mãi
Ấu thơ xa rồi
Thời gian nhanh quá
Mới vừa đây thôi
Có người soi tóc
Trên dòng sông đời
Mà lòng bật khóc
Còn chi em ơi!
Bốn phương trời đất
Chút hồ thỉ rơi
Hôm nay về lại
Râu tóc bạc rồi
Ngoài kia thế cuộc
Xoay vần mãi thôi
Mất còn thoáng chốc
Danh lợi vèo trôi
Chút tình còn đó
Mãi mãi khôn vơi
Có người quay lại
Yêu quá cuộc đời
Tiếc rằng không thể
Ngàn năm rong chơi
PHAN XUÂN THIỆN
(Thành cổ Diên Khánh ,Khánh Hoà)

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 3 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "QUY CỐ HƯƠNG"